Tìm kiếm

Hầu hết các bài đăng trong đây là do ElvenFrost sáng tác nên xin các bạn hãy xin phép trước khi mang đi chứ đừng tùy tiện lấy thành quả của người ta! Cảm ơn vì đã ủng hộ!
ElvenFrost

9 tháng 11, 2014

Turn and face the stranger (Stucky)

 TURN AND FACE THE STRANGER

Tác giả: wanderingflame
Nguồn cung cấp: J.M
Thể loại: Cool, funny, nice,...
Couple: Steve x Bucky

Nội dung:
“Tôi nên cắt tóc.” Cậu nói như thể muốn giải thích, pha chút ngập ngừng. Mắt Bucky đặt chăm chú vào món thịt hầm Steve làm, thìa bất động trong bát.

Steve chớp mắt. “Nếu cậu muốn thì ổn thôi. Có một cửa tiệm ở dưới phố–”

“Không.” Ngón tay Bucky siết chặt hơn chiếc thìa. Nếu đó là tay trái, chiếc thìa hẳn đã nát vụn. Cậu nhìn lên, đôi mắt xanh khóa chặt Steve. “Anh làm đi.”


(Xin lỗi vì sự chạm trễ, mạng nhà có chút vấn đề)



~~*~~

Những giai điệu ngòn ngọt êm dịu cất lên từ dàn loa của Steve, một ý tưởng từ Sam. Steve lắng nghe, nhưng tâm trí anh bị phân tán giữa âm nhạc, cuốn sách im lìm trên đùi, và dòng nước chảy róc rách nơi phòng tắm dưới tầng. Anh ngờ ngợ rằng kha khá thời gian đã trôi qua nhưng đôi khi Bucky cần không gian để thở. Nếu cậu ấy nghĩ việc núp mình sau bức màn nước sẽ tách cậu khỏi phần còn lại của thế gian, thì cứ để vậy đi.

Con đường đã rẽ sang một nhánh mới kể từ giây phút Bucky bất thình lình xuất hiện trước cửa nhà Steve, và Steve đang rất nỗ lực. Nỗ lực chấp nhận sự thật rằng anh không thể lập tức sửa lại Bucky, rằng anh có lẽ không làm được. Những ký ức nhỏ giọt, đôi khi len lỏi nhờ có Steve, đôi khi hoàn toàn tự giác. Ở lại bên Bucky là tất cả những gì Steve có thể làm, ngôi nhà luôn ngập tràn ánh sáng là minh chứng cho sự an toàn.

Nước ngừng chảy và Steve gắng tập trung vào cuốn sách để trông như thể anh không có vẻ đang thầm lặng để ý. Anh nghe âm thanh cửa phòng tắm cạch mở mà không dẫn theo tiếng bước chân; với Bucky, thật khó để bỏ đi những thói quen cũ.

“Tôi sẵn sàng rồi.” Mới được hai tuần kể từ lúc Bucky xuất hiện và hầu như chỉ có Steve mở lời. Giọng Bucky nghèn nghẹt vì lâu không dùng đến, nhưng vẫn luôn thường trực một nỗi ám ảnh mơ hồ khiến Steve phải đề phòng khi anh quay người lại.

Bucky đi chân trần và bán khỏa thân, vẫn chiếc quần bó đen như cũ. Khăn tắm vắt ngang vai và tay cậu cuộn lại siết lấy góc khăn. Cậu nhìn khắc nghiệt và phải mất vài giây Steve mới sắp xếp lại được những con chữ lộn xộn trong đầu về cuộc trò chuyện hôm trước.

~

“Tôi nên cắt tóc.” Lời nói như thể một sự giải thích, pha chút ngập ngừng. Mắt Bucky đặt chăm chú vào món thịt hầm Steve làm, thìa bất động trong bát.

Steve chớp mắt. “Nếu cậu muốn thì ổn thôi. Có một cửa tiệm ở dưới phố–”

“Không.” Ngón tay Bucky siết chặt hơn chiếc thìa. Nếu đó là tay trái, chiếc thìa hẳn đã nát vụn. Cậu nhìn lên, đôi mắt xanh khóa chặt Steve. “Cậu làm đi.” Một lần nữa, câu nói như hàm chứa ý hỏi.

Khóe môi Steve khẽ vẽ thành nụ cười. “Được thôi, tớ sẽ làm. Tớ từng làm, trước chiến tranh, hồi ấy chúng ta phải đi kiếm sống.”

Bucky gật đầu, như thể Steve vừa giúp anh nhớ ra những hình ảnh xưa cũ mờ mịt, rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn.

~

Bucky vẫn đứng đó chờ đợi, còn Steve khẽ đặt cuốn sách sang một bên và đứng dậy. “Tớ đi lấy kéo nhé.”

Bucky nhìn Steve nhẹ nhàng đi ngang căn phòng, nhấc lấy một chiếc ghế đẩu và kéo, cảm giác thân thuộc thoáng qua. Kể cả trước khi họ rơi vào cái chết định mệnh, ánh nhìn của Bucky nơi Steve vẫn rất dịu dàng, như thể cậu luôn dõi theo anh trong mọi trận chiến.

Steve chọn một chỗ xa phòng khách, vì từ nơi đó có thể quan sát cảnh vật ngoài cửa sổ. Anh đặt chiếc ghế sát tường nhất có thể, chừa ra một chút chỗ đứng cho mình, rồi cười dịu dàng với Bucky. “Cậu sẵn sàng rồi thì bắt đầu thôi.”

Bucky trông có chút hào hứng, nhưng cậu giấu ngay vẻ mặt ấy đi. Khi ngồi xuống, vai cậu vô thức gồng lên và chiếc khăn khẽ rung. Toàn thân cậu bỗng căng cứng như lò xo.

Steve bắt đầu sợ rằng việc này không ổn chút nào hết. “Cậu biết đấy, lâu rồi tớ chưa cắt tóc cho ai. Có lẽ sẽ không đẹp lắm.”

Bucky nhún vai, nhẹ nhàng đến mức không làm động chiếc khăn trên vai. Steve tự hỏi cậu giữ chiếc khăn vì mái tóc còn ẩm hay vì cảm giác bao bọc mà nó mang lại. Cơ thể cậu lặng thinh như thể đã mất hết- ý thức —Bucky của ngày xưa không bao giờ như vậy—nhưng cánh tay trái lại như một bằng chứng phũ phàng. Có những ngày cậu cảm thấy ổn, có những ngày cậu sẽ run rẩy nếu Steve ở quá gần.

Bucky bắt đầu ngọ nguậy khi Steve luồn những ngón tay vào mái tóc ướt của cậu. Không phải để phòng vệ, như Steve nghĩ, mà vì cậu muốn chống khuỷu tay lên thành ghế. Cậu ngồi yên dẫu cho bờ vai vẫn căng cứng.

Steve để những lọn tóc của Bucky sượt qua kẽ hở giữa những đầu ngón tay, bàn tay còn lại anh đặt lên tấm lưng trần của cậu. Anh cảm nhận được cơn run rẩy chạy dọc làn da Bucky, nhưng dù là chiến đấu hay đầu hàng, nó đều khiến anh đau lòng. Anh muốn vòng tay ôm trọn lấy Bucky, ôm cho đến khi cậu hiểu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cậu sẽ đứng lên sau tất cả, với Steve vẫn luôn bên cạnh.

Nhưng Bucky vẫn chỉ đang làm quen với sự động chạm nên Steve quyết định ngừng lại cái ham muốn ôm lấy cậu. Vì vậy, anh luồn tay vào tóc cậu lần nữa, hy vọng cái chạm thật nhất có thể. “Cậu muốn ngắn tới mức nào?”

Một thoáng im lặng dài thật dài trôi qua giữa hai người, khiến Steve nghĩ rằng Bucky không muốn trả lời anh nữa. Và rồi cậu nói, lặng thinh, “Tôi tin cậu.”

Bàn tay Steve ngừng lại và anh phải nuốt xuống cái nghẹn ứ nơi cổ họng. Steve biết Bucky không quan tâm đến độ dài của mái tóc. Sự thật là cậu đang ngồi đây, tấm lưng trần đối diện với Steve, nhiệm vụ chết chóc mà cậu phải hoàn thành cách đây một tuần, tự điều đó thôi đã nói lên tất cả.


Chậm rãi, luôn biết Bucky có thể không chịu đựng được lâu, và Steve bắt đầu cắt. Những chiếc kéo thật nhỏ bé trong tay anh nhưng chúng đã làm rất tốt. Anh mua chúng trong một cửa hàng nơi góc phố, lựa từ chiếc giỏ đồ sáng chế của học sinh trường khuyết tật, sau khi hiểu rằng Bucky sẽ không đời nào chấp nhận một chiếc kéo làm bếp lớn đặt sau cái cổ trần của cậu.

Ban đầu, mọi nhát cắt đều bị lệch vì Bucky cứ cứng người siết chặt lấy chiếc ghế. Steve tự hỏi cái gì sẽ gãy trước, Bucky hay chiếc ghế, nhưng dần dà, mọi âm thanh nhỏ dần lại. Những giai điệu vẫn chảy trong không khí và Steve ngâm nga chúng trong vòm họng. Nếu Bucky có để ý, cậu cũng vẫn im lặng. Thực tế, mắt cậu lim dim như thể bị quyến rũ bởi âm thanh, nên Steve có hơi bất ngờ khi cậu lên tiếng.

“Giờ chắc cắt dễ hơn rồi nhỉ, vì cậu cao hơn.”

Steve ngừng lại, một nhúm tóc vẫn kẹp giữa hai đầu ngón tay, nhưng Bucky không nhận ra điều bất thường ấy. Và Steve nhoẻn miệng cười. “Tớ có bao giờ phiền đâu, Buck.”

Đôi mắt Bucky mở to và chăm chăm nhìn Steve. Cái nhìn giữa họ luôn dễ vỡ, rồi Steve lại phải nén việc muốn kéo cậu vào lòng.Anh hy vọng nụ cười của mình đã đủ giúp Bucky hiểu và anh bước sang bên khác để cắt. Khi những tiếng xoẹt xoẹt tiếp tục vang lên, Bucky cụp mi; tiếp rồi, cậu nhắm mắt.
Steve hoàn tất công việc vào lúc chiếc CD lặp lại bản nhạc đầu tiên. Đôi vai Bucky thả lỏng dần và áp lực lên chiếc ghế cũng biến mất. Steve cất kéo vào trong bao đựng và dùng những ngón tay chải tóc Bucky, phủi đi vài sợi đã cắt còn vương lại. Cảm thấy tất thảy đều không bị phản ứng, anh vươn tay lấy chiếc khăn.

Bucky hít vào một hơi thật sâu khi chiếc khăn trượt khỏi bờ vai, nhưng cậu không phản kháng khi anh khẽ lau đi những hạt nước còn vương trên tóc cậu. Mạnh dạn, Steve dịch chiếc khăn lên cao hơn và nhẹ nhàng xoa bóp da đầu Bucky qua lớp khăn. Anh ngâm nga một bản nhạc khác cho đến khi xong xuôi, và Bucky lại thả lỏng.

Trong những tháng ngày xưa cũ, Steve sẽ vỗ vào gáy Bucky để ra hiệu rằng anh đã cắt xong. Giờ đây, anh đánh liều kéo chiếc khăn đi và cúi xuống áp môi lên chiếc cổ trần của Bucky. Nó mạnh mẽ, gần như một sự hàm ơn, nhưng cũng hoàn toàn thân thuộc. Mặt Steve đỏ ửng khi anh đứng thẳng lại.

Bucky đã ngó lơ ra chỗ khác nhưng Steve vẫn ráng tỏ ra nghiêm chỉnh hết mức có thể dẫu cho mặt anh cứ bừng bừng. Anh hướng về phía phòng tắm, nghiêng đầu gọi qua vai, “Cậu ra ngắm thử mình đi.”

Anh bỏ những lọn tóc thừa vào túi và khi phơi xong chiếc khăn thì Bucky đã đứng tần ngần trước cửa. Dù vậy cậu cũng không nhìn Steve. Cậu từ từ tiến lại gần chiếc gương với ánh mắt  dán chặt lên đó.

Hất sang trái và vuốt ngược lên, kiểu tóc mới vẫn rất thân quen vì nó từa tựa cái kiểu Bucky từng để trước chiến tranh, nhưng phía sau và bên phải dài hơn đôi chút. Một vài sợi phất phơ xòa xuống mắt phải của cậu. Thân thuộc mà vẫn khác lạ, ít nhất là Steve hy vọng thế. Cắt lại kiểu đầu y hệt như xưa có lẽ không ổn lắm. Người đang đứng trong phòng tắm của Steve không phải là người ấy, cũng không phải Winter Soldier, không còn nữa.

Bucky chằm chằm nhìn ảnh ảo trong gương thật lâu khiến Steve bắt đầu bứt rứt. Liệu anh có nên cắt ngắn hơn không? Hay chải thành ngôi giữa? Anh tự hỏi liệu có phải Bucky đang đấu tranh với chính mình vì những ám ảnh xưa cũ. Anh sẽ đi, để Bucky có chút riêng tư, nhưng lối đi duy nhất của anh đã bị chặn. Vậy nên, Steve đợi.

Khi Bucky rời mắt khỏi chiếc gương, cậu ngơ ngẩn nhìn Steve, như thể cậu quên mất còn có ai khác tồn tại. Kiểu tóc khiến cậu trông dịu dàng hơn, nhưng quầng thâm dưới mắt cậu vẫn hiện rõ. Tìm một lối thoát giữa những kí ức ngổn ngang và hy vọng đôi lúc khiến Bucky hoảng loạn.

Bucky nhìn mình trong gương lần nữa rồi lân la cào nhẹ lên tóc mình, vuốt lại mấy sợi lưa thưa. Điệu bộ ấy quen thuộc với Steve đến đau lòng, nhưng trông Bucky như thể mới làm vậy lần đầu tiên.

Steve nhận ra anh đã ngừng hô hấp cho đến khi Bucky quay lại và mỉm cười. Nụ cười yếu ớt, nhỏ nhoi, nhưng vẫn vẹn nguyên như xưa, và dấu hiệu ấy khiến Steve thở phào nhẹ nhõm.

“Để một tên ngố như cậu cắt thì,” Bucky nói, “cũng không tệ chút nào đâu.”

Cổ họng Steve thít chặt và anh cười tươi rói. “Đồ hâm.”

~~End~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét