A LOVE SHOT!
Tìm kiếm
Hầu hết các bài đăng trong đây là do ElvenFrost sáng tác nên xin các bạn hãy xin phép trước khi mang đi chứ đừng tùy tiện lấy thành quả của người ta! Cảm ơn vì đã ủng hộ!
ElvenFrost
28 tháng 7, 2015
1 tháng 3, 2015
You’ve never looked more beautiful, darling. (Cherik)
You’ve
never looked more beautiful, darling.
Tác giả: ElvenFrost
Thể loại: Sad, romantic,...
Couple: Charles x Erik
Nội dung: “Anh chưa bao giờ nhìn đẹp hơn cả, anh
yêu” mặc dù Charles đã nói điều đó rất nhiều lần nhưng dường như Erik vẫn không
thấy ghét nó...
~~*~~
Lần
đầu tiên cậu nói điều đó với anh ư? Đó là khi cậu cứu anh lên từ dưới biển.
Erik và Charles đều được vớt lên thuyền an toàn. Đây
là lần đầu tiên anh thấy bất ngờ như vậy! Thứ nhất Erik đã được một người nhỏ
con hơn anh cứu và thứ hai là anh không phải là người duy nhất.
Bây giờ, Erik đang ướt như chuột lột và dường như
cái áo bơi của anh đã bị teo nhỏ lại hay sao mà nó lại bó sát thân anh. Nó khiến
cho Erik cảm thấy bực bội và xấu hổ. Trong lúc đợi người đi lấy khăn, anh quay
hỏi cậu
“Bây giờ chắc tôi trông ngớ ngẩn lắm hả?” Erik nhăn
mặt
Nhưng Charles chỉ cười rồi nói “Anh chưa bao giờ
nhìn đẹp hơn cả, anh yêu”
Erik ngẩn ra đó, anh không hiểu rõ lắm đó là một
hành động mĩa mai hay là một lời khen nhưng khi người ta đem khăn đến. Erik dường
như không còn chú ý gì đến nó nữa!
~*~
Nếu
anh nhớ không lầm thì lần thứ hai là vào lúc đêm khuya.
Erik vốn không tin con người lắm! Thật ra thì anh hận
chúng, cái cách mà họ đã bắt ép anh điều khiển đồ vật rồi họ lại giết mẹ anh.
Erik căm ghét hết tất cả bọn chúng!
Từ khi biết được rằng Charles có thể xâm nhập vào
trí óc của anh rồi đọc suy nghĩ. Erik bắt đầu đề phòng hơn và anh nghĩ cách tốt
nhất là mình nên hành động một mình. Nên đêm đó, Erik đã lén rời khỏi trụ sở
CIA.
Bước ra khỏi cửa cách được vài bước thì anh nghe thấy
“Anh đang đi đâu đấy!?”
“Xin lỗi nhưng tôi không muốn nói”
“Anh đang định rời khỏi đây để tiêu diệt Shaw một
mình?”
“Hừ” Erik cười khẽ “Có vẻ như tôi không cần nói ra
nhỉ?”
“Xin lỗi” Charles cuối đầu “Anh không thể làm thế?”
“Tại sao?”
“Vì anh cần chúng tôi” Charles mỉm cười
Erik quay người lại “Và tôi cần cậu trong chuyện
gì?”
Charles đứng thẳng lại “Anh không thể đấu với Shaw,
Erik ạ!” Charles có
vẻ như mĩa mai “Sức mạnh anh rất lớn nhưng anh không biết
cách sử dụng nó! Erik vì chuyện hồi nhỏ mà Shaw đã giết mẹ anh nên anh thường dùng
sự tức giận của mình để điều khiển đồ vật. Nhưng chúng tôi có thể giúp anh rèn
luyện sức mạnh đó! Erik, tôi có thể giúp anh!”
Erik lặng người, một lúc sau anh hỏi “Cậu biết cái
gì về tôi?”
Charles cười ra “Mọi thứ!”
Erik cũng hừ người cười luôn “Giờ trông chúng ta ngốc
thật đấy!”
Charles nói với anh “Anh chưa bao giờ nhìn đẹp hơn cả,
anh yêu” rồi cậu bước vào nhà để lại Erik ở đó.
Một lúc sau Erik thở dài rồi cười “Chắc mình phải ở
lại thôi!” rồi anh đi theo dấu cậu vào nhà.
~*~
Lần
thứ ba thì có hơi khó chịu nhưng anh vẫn tính điều đó!
Khi biết được âm mưu của Shaw, CIA đã bắt đầu tìm kiếm
sự qiúp đỡ. Và cậu và anh cũng tham gia. Nhiệm vụ của hai người là cùng nhau đi
tìm kiếm các dị nhân đột biến khác.
Hai tới một câu lạc bộ thoát y, Erik có vẻ không khó
chịu gì mấy còn Charles thì đang rất là phấn khởi. Và Charles cuối cùng cũng đã
tìm được cô nàng.
Cả ba người cùng đặt một cái phòng riêng.
“Hãy cho chúng tôi xem khả năng của cô xem!” Charles
nói
“Khả năng gì?!”
Erik tặc lưỡi “Khả năng đột biến đấy!” rồi anh di
chuyển cái xô rượu bằng sắt tới chỗ Charles.
“Ồ được đấy!” Nhưng cô vẫn có vẻ không tin cho lắm.
“Còn của anh là gì?” Cô nhìn sang Charles.
Cậu cười tươi, Charles đặt hai ngón tay lên bên trán
cậu. Charles bắt đầu cho cô thấy một ảo ảnh rồi cả hai người cùng cười.
“Sao?” Erik nhìn sang cậu.
“Anh chưa bao giờ nhìn đẹp hơn cả, anh yêu” Charles
nói với vẻ hóm hỉnh.
Erik chưa từng biết đó là gì cho tới khi sau này cô
mới nói cho anh biết rằng hai người họ đang tưởng tượng, anh mặc một bộ đồ của
vũ nữ. Và điều đó thật sự làm Erik bực.
~*~
Lần
thứ tư thì chắc là do tai nạn, anh nghĩ vậy!
Từ khi bị Shaw tấn công, mọi người ai cũng trở nên sợ
hãi hơn. Charles dần lâm vào thế bí nhưng cậu quyết không từ bỏ. Tất cả mọi người
cùng nhau di chuyển về nhà của Charles và bắt đầu luyện tập.
Đó là một ngày mát mẻ, và ngay tại đây Charles đang
chĩa súng vào đầu Erik. Nếu ai nhìn thấy thì sẽ hết hồn nhưng đây thật ra chỉ
là luyện tập.
“Cậu chắc chứ?” Charles liếm môi
“Tôi chắc!” Gật đầu
“Được rồi” Nói xong, Charles nhắm mắt rồi hít thở vào. Cậu chuẩn bị bóp
còi súng...
“Không! Tôi không thể, tôi xin lỗi.” Cậu hạ súng xuống.
“Tôi không thể chĩa súng vào đầu ai nói chi tới bạn mình”
“Oh come on!” Erik cầm tay cậu lên chĩa vào đầu mình
“Cậu biết tôi có thể cản nó mà. Cậu là người luôn nói tôi phải cố hết sức ấy!”
Charles tức rồi cậu giật tay ra “Nếu cậu đã biết
mình cản được viên đạn đó thì cậu thách thức cái nỗi gì?!” Cậu thở dài “Chuyện
gì đã xảy ra với một anh chàng cố gắng điều khiển một chiếc tàu ngầm?”
Erik tặc lưỡi “Cái đó thì khó lắm!” anh cầm lấy cây
súng “Muốn di chuyển 1 thứ lớn như vậy thì tôi phải ở trong hoàn cảnh bắt buộc,
phải có sự giận dữ hỗ trợ.”
Cậu lắc đầu “Không, cơn giận thôi thì chưa đủ”
Erik nhìn cậu “Cho tới lúc này thì nó vẫn được việc”
Charles nói lại “Cho tới lúc này nó đã xém giết chết
cậu mấy lần đấy!” nói xong Cậu tiến về phía bục “Tới đây! Hãy thử cái gì khó
hơn một chút!” Erik đi theo cậu tới phía lan can “Hãy thử di chuyển nó đi!”
“Cậu đùa tôi à!?” Erik kinh ngạc
“Cứ làm đi!” Charles đẩy đầu
Erik nhìn qua cái vật sắt to lớn đó, anh hít sâu vào
rồi di chuyển. Erik cố tìm lại những kí ức tâm tối của mình để điều khiển nó.
Những lời chê trách, những đòn roi đau đớn, những chén cơm ôi móc. Nhưng không
một cái nào có thể giúp anh cả và một lần nữa Erik lại bó tay.
Charles nhìn anh với sự nghi ngờ rồi cậu thở dài
“Tôi có thể chứ?”
Erik gật đầu. Anh nhìn thấy cậu bắt đầu truyền những
suy nghĩ vào trong đầu anh. Đó là anh và mẹ, hai người đang củng nhau đốt những
cây nến cậu nguyện. Anh nhớ hết, cả nụ cười của bà nữa. Kí ức không được bao
lâu thì Charles đã rút nó ra khỏi anh. Erik bỗng chốc cảm thấy tiếc nuối.
“Tôi không biết mình còn giữ nó nữa”
Charles cười nhẹ “Hãy thử lại xem?”
Erik gật đầu, anh nhìn vào thứ đó. Một lần nữa Erik
lại hít sâu vào và bắt đầu di chuyển. Anh tưởng tượng lại, những kí ức mà
Charles đã truyền qua cho anh. Erik nhớ và anh di chuyển. Nó đã quay! Cái thứ nặng
hàng tấn sắt đó đang quay về phía anh. Erik bắt đầu cười lên và dường như cũng
có tiếng cười của Charles nữa! Khi quay xong được rồi, Erik thở hổn hển anh
nhìn qua Charles và cười
“Tôi làm được rồi!”
“Tôi biết điều đó mà Erik!”
Erik cười nhẹ lại “Bây giờ cậu nghĩ nó như thế nào?”
Charles gật đầu “Nó chưa bao giờ nhìn đẹp hơn cả!” Rồi
cậu uýnh tay anh
“Cả cậu cũng vậy!”
“Cảm ơn!” Erik vui vẻ nói.
~*~
Lần
thứ năm thì là Erik nói và Charles nhắc lại.
Tại phòng khách,
“Em chưa bao giờ nhìn đẹp hơn cả, người yêu!” Erik bất
chợt nói ra.
Raven nghiêng đầu “Cái gì?”
“Anh xin lỗi chỉ là một ý nghĩ thoáng qua thôi” Anh đưa
tay nắn đầu.
“À không sao chỉ là...” Raven cười nhẹ
Erik bắt đầu chú ý đến cô “Chỉ là gì?”
“Charles từng nói câu đó!” Cô ngồi xuống cạnh Erik
“Ừm anh biết! Cậu ấy nói với anh mà!”
Raven ngạc nhiên “Vậy hả?!”
“Có chuyện gì sao?” Anh ngạc nhiên
“Và anh không đổ vì điều đó!” Cô cười
“Đổ gì?” Chuyện bắt đầu khó hiểu hơn
Raven ngã người ra sau ghế “Erik, anh không biết đấy
thôi.” cô thở dài “Đó là câu mà Charles hay dùng để cua gái đấy!”
“HẢ?!” Erik ngạc nhiên mạnh
Raven đứng dậy đi về phía cửa “Đừng lo Erik, Charles
đang thích anh đấy mà thôi!” trước khi đi khỏi phòng, cô quay lại “Nếu anh
không tin, anh có thể tự hỏi anh ấy!” cô nói một cách mỉa mai trước khi biến mất.
~~~
Tối
đó,
Erik đứng trước cửa phòng làm việc của cậu
“Charles tôi vào nhé?”
“Ừ vào đi!” Tiếng nói bên trong vọng ra
Erik bước vào phòng trên tay anh giấu một vật.
Charles đi tới anh “Có chuyện gì vậy?”
Erik cười anh đưa vật đó ra “Chơi cờ không?”
“Ừ”
~~~
“Chiếu tướng!” Charles cười
“Hừ, cậu lại đi trước tôi một bước rồi!Có chắc là cậu
không ăn gian không
đó!”
“Hà, bây giờ tôi cảm thấy tuyệt lắm không thể nói được!”
Cậu ngã người ra sau để thả lỏng cơ thể.
Erik cười rồi lắc đầu “Cậu chưa bao giờ nhìn tuyệt
hơn cả, người yêu!”
Charles nhướn lông mày khi nghe câu đó “Này!”
“Hửm?” Erik nhìn cậu
“Đừng có mà {Hửm}, cậu vừa nói gì đó?”
“Thì tôi nói câu mà cậu hay nói đấy!” Erik cười nhẹ
Charles dường như đơ ra một tí “Cậu chưa bao giờ
nhìn tuyệt hơn cả, người yêu?”
“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi
“Không” Charles lắc đầu “Chắc cậu không hiểu nó
đâu?”
“Ai nói là không?” Erik xếp lại bàn cờ
“Thật sao?” Charles nói móc “Cậu hiểu gì?”
“Cậu khen
tôi?”
Charles cười “Sai!”
“Ưm vậy...” Erik vẫn chú ý vào bàn cờ “cậu nịnh
tôi?”
“Thật chứ!?” Charles cười to
“Nếu vậy thì...” Erik ngưng lại “Cậu thích tôi?”
Trên tay anh vẫn còn cầm quân vua của Charles
Charles bỗng ngưng lại, cậu không hề cười hay nói gì
hết mà thay vào đó là cậu nhìn vào anh.
“Sao? Tôi đoán đúng chứ?” Erik cười gian
“Cũng trễ rồi tôi nên về thôi!” Charles đứng dậy
Erik đi theo “Đừng đánh lạc hướng nữa Charles! Chấp
nhận đi!”
“Tôi không hiểu cậu nói gì?” cậu mở cửa
Erik liền dùng tay đóng cửa lại và đẩy cậu vào tường
“Cậu biết không Charles? Tôi cũng có cảm giác như vậy đấy!” Nói xong Erik hôn lấy
môi của Charles nồng nàn. Cậu không kịp phản khán gì.
Nụ hôn khá đột ngột và kéo dài mang một cảm giác mạnh
mẽ hơn bao giờ. Erik hưởng thụ nó và anh biết Charles cũng vậy!
Tới khi Erik
thả ra, mặt của Charles đỏ lên như một quả cà.
“Charles...mặt em” Rồi anh phì cười
“Đừng có cười chứ!” Cậu la anh
“Anh xin lỗi chỉ là...mặt em nó đỏ hết cả lên” Erik
nói dịu dàng
Họ im lặng một lúc cho tới khi
“Vậy là anh cũng...”
“Sao không?”
“Em tưởng anh là-”
“Thẳng à? Không anh cũng như em thôi!”
“Vậy chúng ta...”
“Nếu em muốn.”
Và rồi họ cười.
~*~
Lần
thứ sáu là trước trận chiến với Shaw
Tất cả mọi đều lên máy bay để đi chiến đấu với Shaw.
“Mọi người cài dây an toàn hết chưa?” Charles nói
“RỒI!” họ cùng đồng thanh trả lời
“Đợi... đợi tí giáo sư... em không cài...dây được!”
“Haizz, Banshee anh đã nói rồi đừng...gọi...anh là
giáo sư” Charles vừa nói
vừa cài cho cậu “Nghe già lắm! Xong rồi đó”
“Cảm ơn anh!” cậu trai trẻ cười.
“Rồi đấy chuẩn bị thôi Hank!”
“À vâng!” Hank bắt đầu khởi động các nút bấm.
Charles chạy nhanh về chỗ mình, bên cạnh Erik. Cậu
nhanh tay cài dây an toàn vào. Song, cậu nhìn qua Eik và thấy anh đang khó chịu.
Charles nắm lấy tay anh “Không sao đâu, Erik” cười
hiền dịu “Có em ở đây rồi”
Dù được an ủi nhưng Erik vẫn trông như bị gò bó.
“Anh chưa bao giờ nhìn đẹp hơn cả, người yêu!”
Anh ngẩng ra một tí “...Ừm” rồi cười
Và họ cất cánh.
~*~
Lần
thứ bảy là ở bãi biển Cube ấy.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng hét vang vọng lên giữa tiếng súng và tên lửa.
Nó kéo dài dường như để lấy sự chú ý của mọi người xung quanh. Và rồi...Dừng lại.
Vì sao? Vì anh đã đến bên cậu. Phải, nó là tiếng hét
của Charles. Cậu đã bị trúng đạn nhưng Erik đã nhanh chóng đến đó và lấy nó ra.
“Charles?” Erik nhìn cậu đau khổ “Cô, cô đã làm việc
này!” Anh dùng khả năng để bóp cổ Moria.
“Không, Erik.” Anh quay lại nhìn cậu “Anh đã làm điều
này”
“Anh không muốn như thế này xảy ra, Charles” Giọng
Erik đầy hối tiếc
“Anh muốn em ở bên cạnh anh. Chúng ta là gia đình, em và anh.
Tất cả mọi người, đều ở bên và bảo vệ cho nhau. Chúng ta đều muốn cùng một thứ...”
“Ha...” Charles cười nhẹ “Em xin lỗi nhưng ta không
thế”
Erik nhìn vào cậu. Người con trai đã làm thay đổi
anh. Anh yêu cậu bằng cả trái tim nhưng cậu lại từ chối nó.
“...Anh chưa
bao giờ nhìn đẹp hơn cả, tình yêu...”
Những lời lẽ đó cứ như là một câu tạm biệt mà
Charles tặng anh. Erik cuối xuống hôn lên trán cậu rồi anh buông cậu ra.
Câu nói ấy chắc sẽ mãi in sâu trong kí ức của anh.
Anh biết rằng nếu mình bước đi, bỏ lại cậu ở đó thì mọi thứ sẽ tan vỡ hết. Những
câu chuyện giữa anh và cậu sẽ biến mất. Những nụ hôn nho nhỏ cậu dành để động
viên anh sẽ không còn nữa. Và cả câu nói ấy...
Charles, tình yêu của anh. Erik nắm lấy tay của
Azezal rồi nhìn lại cậu một lần cuối,
“Em chưa bao giờ nhìn đẹp hơn cả,...tình yêu”
Rồi biến mất.
~~End~~
25 tháng 1, 2015
The Next Emerald 1 (Thorki)
The Next Emerald (Chap 1)
Tác giả: novembermond (Thank you!)
Người dịch: ElvenFrost (đã xin permission)
Thể loại: sinh con, Violence,...
Couple: Thor x Loki (Thorki)
Nội dung: Loki sắp phải đẻ đứa con đầu lòng. Trong
khi đó Asgard sắp thắng cuộc chiến thứ 2 với Jotunheim. Thor ra lệnh Loki phải ở
nhà trong khi anh đi chiến đấu. Nhưng cũng không bất ngờ gì mấy khi Loki không
tuân lệnh...
Đây là Link trang gốc của tác giả: http://archiveofourown.org/works/2153499/chapters/4706409
~~*~~
“Tại sao em lại
nói với anh chỗ của anh trai em ở ?" Thor hỏi.
Họ đang nằm
dài trên giường của Thor, trần truồng và kiệt sức từ một lần* trước đó. Loki đang
mang thai thì nó khiến cậu rất hứng tình và Thor chỉ quá hạnh phúc để giúp đỡ.
Câu hỏi của Thor cho thấy không chỉ có ham muốn tình dục của Loki đã làm anh ấy
để ý. Đang cố gắng để vá lại thông tin trong sau ánh “hào quang” là một chiến
thuật khá hữu ích, thậm chí nếu Thor đã hiểu rõ về nó. Không phải là Loki dự định
sẽ giữ kín thông tin này cho anh.
"Byleist giết cha tôi. Tôi muốn hắn ta chết.
"Giọng nói của Loki khá rõ ràng nhưng nó lại là một lời thì thầm.
"Anh nghĩ rằng em ghét Laufey."
"Thì đúng vậy ... tôi đã ghét. Và sao thì cả
hai chúng tôi cũng làm việc để có được hòa bình với Asgard, một thứ mà Byleist đã
ném đi ngay đúng cái giây phút mà hắn lên ngôi. "Loki ra hiệu mơ hồ giữa
Thor và chính mình và bụng của cậu đã lớn rồi. Nó sẽ xảy ra bất cứ lúc nào bây
giờ. Thor đã cố để không bị đột quỵ trên da kéo dài.
"Anh không muốn để lại em một mình vào lúc này."
"Vậy thì hãy đưa tôi đi với anh."
"Anh không thể."
"Tôi là một phù thủy vĩ đại trên chiến trường."
"Em là một phù thủy vĩ đại và là người sắp phải
nằm sinh bất cứ lúc nào bây giờ đấy!"
"Ừ, tốt. Nó là đứa con đầu tiên của tôi, nó sẽ
mất nhiều ngày. Cuộc chiến sẽ kết thúc ngay sau đó. "Cậu mỉm cười và di
chuyển những ngón tay của mình lên ngực của Thor. "Chúng ta có thể chinh
phục Jotunheim cùng nhau. Tôi có thể sinh con cho anh trong phòng ngai vàng
băng giá ... "Cậu nhéo núm vú của Thor.
"Em sẽ sinh con của anh ở ngay đây, trong sự
thoải mái của Asgard." Thor kép núm vú của mình lại. Nó tạo ra một giọt sữa.
Anh liếm nó. Loki rên rỉ.
"Anh có đau không?" Thor đã quá hạnh phúc
để thay đổi chủ đề.
"Ừ."
"Hãy để tôi làm giảm đau của anh." Và cậu
đã làm.
*
Thor đi cho trận chiến và Loki ở lại phía sau, với một
đội quân nhỏ của nữ hộ sinh tại Beck và cuộc gọi của anh*. Những người phụ nữ đều
là Aesir và Vanir và Loki nghi ngờ họ sẽ không giúp đỡ được chuyện gì cả. Một lần
nữa nó là một chương trình về sự kiêu ngạo trên danh nghĩa của Aesir, như Loki
có thể biến thành như một người phụ nữ Aesir đơn giản chỉ vì cậu có thể có làn
da của họ. Loki đã thực sự lên kế hoạch để sinh ra đứa bé trong Asgard thì cậu
sẽ rất giận dữ*. Nếu như vậy, cậu sẽ lại phải hưởng lợi từ sự kiêu ngạo của họ.
Loki đã đọc một câu thần chú của ảo tưởng và để lại
một cái bóng trong giường của mình. Sau đó, cậu thêm vào câu thần chú nữa. Nó sẽ
không bị tan biến khi bị nhìn lần đầu tiên, vì vậy nó cần được phần nào hữu
hình. Hơn nữa, nó có để có thể nói chuyện. Loki để lại cho nó với một vài cụm từ
nghe có vẻ cáu kỉnh đủ, để đảm bảo đám phụ nữ sẽ rời khỏi ảo tưởng của mình.
Câu thần chú tốn thời gian của cậu nhiều hơn dự kiến.
Nhiều tháng không có tập phép thuật đã khiến cho cậu yếu đi. Loki hít một hơi
thật sâu. Cậu chưa phải nằm sinh ngay giờ. Không lâu nữa đâu. Cậu có thể cảm thấy
mồ hôi đang đổ nhiều trên trán.
"Chưa được đâu, con yêu. Hãy kiên nhẫn hơn người
cha ngốc nghếch và vụng về của con. "
Cậu cảm nhận xung quanh các đường dây điện, cố tìm một
phần mà trong đó là đủ mỏng để xé ra một
khoảng trống. Asgard là một nơi lý tưởng cho các loại thần chú. Nó là một
nút chứa nhiều năng lượng và đường dẫn các kết nối nó vào vũ trụ. Loki chắc đó
là lý do tại sao các Aesir đã định cư ở đây là nơi đầu tiên, nhiều kiếp trước.
Tuy nhiên, họ đã để cho Bifröst quản lí tất cả đường đi du lịch của họ. Trong
khi nó sẽ được tốt đẹp để sử dụng các trọng tâm của Bifröst, Loki không cần nó.
Cậu với lấy một lỗ nhỏ, sau đó cậu kéo và từ một giây đến giây khác, không khí
lạnh đã trôi từ tủ quần áo ra. Với một nụ cười trên khuôn mặt của mình Loki đã trở
về nhà.
*
Loki đã nói với Hội đồng chiến tranh một nửa sự thật.
Em trai út của cậu là Helblindi thực sự là ở vùng núi, cố gắng chôn quân đội
Asgard dưới sông băng. Byleist Mặt khác, người tưởng tượng mình vua Jotunheim
bây giờ, sẽ ở lại trong Utgard, trừ khi họ đã tiêu diệt được đối phương. Sau
đó, hắn sẽ lấy các quan tài và bỏ chạy. Loki khịt mũi. Họ đã luôn luôn là như vậy
rất dễ dự đoán. Và họ nghĩ rằng họ là một trận đấu cho anh ta, hoàng tử xảo quyệt
nhất của Jotunheim, người con trai và là người thừa kế hợp pháp?
Cổng thông tin của cậu đã mở ra trong căn phòng cũ của
mình trong cung điện. Nó là dễ dàng hơn rất nhiều để đi đến những nơi cậu đã
dành nhiều thời gian trong và cậu cần phải giữ gìn sức mạnh của mình. Phòng
Loki đã luôn luôn là nhỏ nhất trong các cung điện, thay mặt của một con vật nhỏ,
nhưng khi cậu mở mắt ra, cậu thấy nó thậm chí không còn giống phòng của mình nữa.
Tất cả đồ đạc của Loki đã biến mất, thay thế bằng thùng dầu cá và mùi là dấu hiệu.
Họ đã biến nó thành một nơi lưu trữ!
Nó không quan trọng, Loki nói với mình là cậu đi về
phía phòng ngai vàng. Nó chỉ là một sự xúc phạm nhỏ, sau khi bị bán làm nô lệ
do chính gia đình của mình.
Bàn chân của mình bị tổn thương và hơi thở thì ngắn
khi cậu đến phòng ngai vàng. Đứa trẻ chưa sinh đã bắt đầu để di chuyển và cơ thể
của cậu muốn cuộn tròn trong cơn co thắt. "Chưa, chưa." Loki đã rất gần.
Casket* được trên một bệ ngay bên cạnh ngôi vị băng
giá. Nó được bóp với quyền lực. Byleist đã cố gắng để khai thác nó, thằng ngốc.
Nó không làm việc theo cách đó. Hắn ta chỉ có ba người đàn ông đi cùng. Những
người khác đang đi chiến đấu với Aesir. Loki hít một hơi run rẩy. Cậu
có thể làm điều này. Có một vị lãnh chúa, Thrym, người đã nắm giữ nhiều quyền lực
trong các hội đồng, và hai quý tộc thấp. Có lính gác bên ngoài cửa chính, nhưng
họ không phải là vấn đề. Họ sẽ tuân theo
bất cứ ai ngồi trên ngai vàng. Và lãnh chúa tốt bụng Thrym, hắn là một con sói
xảo quyệt, hắn có thể lựa chọn ở phía bên phải, mà là tất nhiên bên chiến thắng.
Tất cả Loki phải làm là chiến thắng trước người anh lớn hơn, khỏe mạnh hơn và
không mang thai của mình. Dễ dàng. Phép thuật để làm gì hả?
Nó dùng làm lối vào, ví dụ. Loki đã gửi một đám mây
khói màu xanh lá cây phía trước để che đòn tấn công của mình. Cây trượng băng của mình, nâng cao với sức mạnh bóng tối,
đến chỗ của Byleist và chắc phải đánh trúng hắn trước khi nó tan vỡ. Nếu may mắn,
một số mảnh vỡ sẽ dính lại trên da và phép thuật sẽ giữa hắn. Ngay cả khi Loki
đã chết ngày hôm nay, thì thằng anh trai của cậu cũng sẽ tham gia với mình sau
này.
"Loki", Byleist chế nhạo. "Chẳng phải
ngươi nên ở ngoài kia mà *thổi kèn* cho bọn Asgard sao?"
Loki đã có một sự trở lại tuyệt vời, cậu thực sự đã
như thế. Nhưng thật không may, nước ối của cậu đã bị vỡ trước khi cậu có thể
làm bất cứ điều gì.
"Có phải đó là lí do ngươi đến đây? Để cho
chúng ta thấy một nửa giống ghê tởm của ngươi trước khi ta giết cả hai? "
Loki quỳ xuống. Trong khóe mắt của mình, cậu có thể
nhìn thấy lãnh chúa Thrym co giật. Không có thời gian để lãng phí năng lượng
nói chuyện, Loki quyết định. Cậu cho một vụ nổ vào trong chỉ đạo của người anh
trai. Cậu nỗ lực tăng gấp đôi. Đó là những cơn co thắt, nó đã
khiến cậu hét lên. Một ai đó đến gần cậu. Loki cuộn tròn để bảo vệ cái bụng của
mình đến khi cậu có thể.
"Tránh xa. Tôi sẽ đối phó với anh ta một mình.
"
Byleist bước tới cậu. Loki đã cố gắng để ném lên một
lá chắn, bất cứ điều gì để bảo vệ, nhưng phép thuật của cậu đã không trả lời.
"Và hãy suy nghĩ, một số người nói rằng ta
không thể làm vua vì ngươi là con trai cả. Nhưng ngươi chẳng là gì ngoài sâu bọ.”
Hắn thậm chí còn không có lòng thương xót khi đâm Loki với một cây băng. Hắn chỉ
nhấc chân lên để đạp đầu Loki. Loki vẫn cố gắng để dệt nên một lá chắn, hoặc để
dịch chuyển đi, bất cứ điều gì để giúp được sự sống của đứa con mình, nếu không
phải là của riêng của mình, nhưng tất cả đều vô ích. Cậu nhắm mắt lại khi sấm
sét nứt trên hội trường. Thor! Thor đã đến để cứu cậu, Loki nghĩ ngớ ngẩn. Khi
Loki mở mắt ra, Byleist đã bị giật bởi những tia chớp. Hắn ngã xuống phát ra một
tiếng lớn.
Loki hít một hơi run rẩy và nhìn xung quanh để xem
Thor. Tuy nhiên tất cả những gì cậu nhìn thấy là ba người Jotun quý tộc.
"Ngài đã ra lệnh cho sấm sét và băng", một thì thầm trước khi họ quỳ
xuống đầu gối của họ. "Tất cả cúi chào vua Loki!"
Nhưng nếu Thor không có ở đó, thì ai đã ...? Loki
nhìn xuống đường cong của dạ dày của mình. Huh.
"Vua của tôi." Lãnh chúa Thrym nắm lấy tay
cậu. "Chúng ta phải giúp ngài vào phòng của ngài. Ngài đang có một đứa trẻ
rất thiếu kiên nhẫn. "
"Không. Cái hộp. Hãy đưa ta những cái hộp.” Khi
chạm vào cái hộp cậu cảm thấy một sự đột biến lớn của quyền lực. Byleist đã
kiêu ngạo, để đưa cậu về mà không dùng quyền lực của mình. Loki sẽ bị bôi nhọ nếu
Byleist đã biết làm thế nào để sử dụng sức mạnh này. Loki thở dài.
"Ta đã sẵn sàng ngay bây giờ ", cậu nói với
đứa con đầu lòng của Thor.
~~Còn tiếp~~
Chú thích: *
1. một lần trước đó là "5ex" đấy!
2. Casket có thể là một cái hộp, trên google dịch là quan tài hoặc hộp nữ trang :)
24 tháng 1, 2015
Chủ trương chi nhánh
THƯA MỌI NGƯỜI CHỦ BLOG ĐÃ CHIA A LOVE SHOT! RA THÀNH 2 CHI NHÁNH
CHI NHÁNH 1:http://aloveshot.blogspot.com/
CHI NHÁNH 2:https://keepclamandshipit.wordpress.com/
LÀM VẬY LÀ ĐỂ CHIA CÁC COUPLE RA, BÊN NÀY SẼ ĐĂNG
-THORKI
-CHERIK
-STUCKY
-JARNY
-SPIDEYPOOL (nhưng chỉ truyện tranh!)
Và hầu hết còn lại là sẽ đăng truyện dịch, video, và một số thông tin về Marvel!
Nhưng nếu có lễ khai mạc kỉ niệm gì đó thì sẽ đăng bên đây!
CHI NHÁNH 1:http://aloveshot.blogspot.com/
CHI NHÁNH 2:https://keepclamandshipit.wordpress.com/
LÀM VẬY LÀ ĐỂ CHIA CÁC COUPLE RA, BÊN NÀY SẼ ĐĂNG
-THORKI
-CHERIK
-STUCKY
-JARNY
-SPIDEYPOOL (nhưng chỉ truyện tranh!)
Và hầu hết còn lại là sẽ đăng truyện dịch, video, và một số thông tin về Marvel!
Nhưng nếu có lễ khai mạc kỉ niệm gì đó thì sẽ đăng bên đây!
17 tháng 1, 2015
World enough, and time (stucky)
World enough, and time (Stucky)
Tác giả: Nathea_Rayne
Người dịch: mabeo2610 (Thanks!)
Thể loại: Funny, cute,...
Couple: Steve x Bucky
Nội dung:"Để tôi nói lại. Chiến binh Mùa đông thường xuyên đột nhập vào khách sạn cô ở để nói cô là một bà mối dở tệ, cho cô lời khuyên về sở thích hẹn hò của Steve, bình phẩm về đầu tóc của cô, rồi biến mất vài tuần sau đó."
-Natasha cố gắng tìm một cuộc hẹn cho Steve. Chiến binh Mùa đông không đồng ý.
~~*~~
"Sharon Carter."
Natasha không giật mình, bởi cô là một điệp viên kiêm sát thủ, và Chiến binh Mùa đông không xuất hiện chỉ để chơi ú òa với cô. Trong tích tắc cô quay phắt lại, chĩa súng vào hắn. Chiến binh Mùa đông không nao núng. Hắn nhìn cô chòng chọc, khuôn mặt hắn là một chiếc mặt nạ vô cảm, rồi hắn nhắc lại: "Sharon Carter."
"Ngươi muốn gì ở cô ấy?" Natasha hỏi, họng súng nhắm thẳng vào giữa hai mắt hắn. Cô không sợ. Có vẻ hắn không mang vũ khí, mặc một cái áo len mỏng màu xám cùng quần jean phai màu thay cho bộ đồ da và áo giáp chống đạn, nhưng không đời nào cô tin hắn vô hại. Hắn có thể lấy mạng cô trong vài giây chỉ với cánh tay kim loại đó.
Ngón tay đặt trên cò súng, nhưng cô không bắn.
"Tôi biết cô ta là ai."
"Ngươi đang nói về cái gì?"
"Cô ta không phải gu của cậu ấy."
Natasha giữ chặt khẩu súng hơn trước nữa. "Ngươi say à?"
"Cô ta tóc vàng. Steve không thích tóc vàng." Ánh mắt của hắn quá dữ dội khiến cô tự hỏi đây có phải là một loại mật mã và hắn đang cố gắng truyền đạt thông tin quan trọng nào đó. "Cậu ấy thích tóc nâu."
Họ trừng trừng nhìn nhau thêm vài giây nữa trước khi hắn quay đi và bước ra khỏi phòng, không buồn liếc mắt về phía khẩu súng vẫn trong tay cô.
"Đứng lại." Cô nói. "Đứng lại không tôi sẽ bắn."
Hắn thậm chí còn không bước chậm lại. "Không, cô không bắn đâu." rồi bước ra khỏi cửa.
Cô không bắn.
***
"Người đàn ông có đôi cánh."
"Sam," Natasha nhắc. Vũ khí đầu tiên cô tóm được là con dao mà cô luôn giấu ở dưới bàn uống cà phê. Không phải là biện pháp phòng thủ tốt nhất.
"Sam," Hắn nhắc lại. "Sam." Hắn ngân nga cái tên trong mồm như thể hắn có thể biết thêm về người đàn ông đó nếu xem xét đủ kĩ. "Tôi không ưa hắn." Hắn tuyên bố.
"Dù sao thì, anh ấy cũng chẳng ưa gì ngươi. Ngươi đã xé cánh của anh ấy."
Chiến binh Mùa đông nhún vai - trông khá kì cục với hắn - như thể hắn đang cố gắng học cách sử dụng ngôn ngữ cơ thể thông thường. Chắc vậy. "Cấu tạo bị lỗi. Hắn không phải là một mối đe dọa. Hắn là kẻ yếu."
Natasha nhướng một bên mày. "Vậy thì?"
Hắn lại trừng mắt nhìn cô dưới cái mũ lưỡi trai đang đội. Mắt hắn có quầng thâm và hắn chưa cạo râu ít nhất một tuần. "Hắn ở với Steve."
"Chính xác là Steve ở với anh ấy. Đó là nhà của Sam." Cô từ từ nhích lại gần cái tủ chỗ cô giấu một khẩu súng trước khi rời phòng. Hắn không ngăn cô lại hay phản ứng, nhưng hai mắt hắn dõi theo nhất cử nhất động của cô.
"Hắn ở với Steve." Hắn nhắc lại, quyết liệt hơn. "Tại sao?"
Bởi vì Steve không muốn ở lại căn hộ mà anh đã bắn Fury. Bởi vì anh ấy cần ai đó giữ chân mình lại. Bởi vì họ đã đi tìm anh suốt nửa năm nay. "Họ là bạn."
"Bạn." Chiến binh Mùa đông nhắc lại. "Tốt." Đôi mắt hắn chùng xuống một giây, rồi ngước lên nhìn lại cô. "Cô cũng là bạn cậu ấy chứ?"
Natasha đã không còn phải suy nghĩ về câu trả lời nữa. "Đúng vậy, tôi là bạn anh ấy."
Hắn nheo mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, có lẽ đang kiểm tra vũ khí (không có gì ngoài con dao trong tay cô - cô buộc phải đột nhập vào Tòa sứ quán tay không và phó mặc cho kĩ năng cận chiến của mình), có lẽ đang đánh giá lại mức độ đe dọa của cô, có lẽ - "Cậu ấy không thích tóc đỏ."
Cô đang đứng ngay trước cái tủ nhưng không với tay lấy khẩu súng trong ngăn kéo. "Sao cơ?"
"Mái tóc. Không ổn. Không phải màu này. Và nó quá thẳng. Quá cứng."
Natasha có thể đếm số lần cô không nói nên lời trong lòng bàn tay. Chiến binh Mùa đông chê tóc của cô trong một khách sạn ở Thượng Hải là một trong số đó. "Cái gì cơ?"
Hắn gật đầu, vẻ hài lòng rồi quay sang trái, trèo ra khỏi cửa sổ. Đến khi cô bước qua căn phòng và nhìn ra ngoài thì hắn đã biến mất.
***
Hoàn toàn ngẫu nhiên khi lần sau hắn đợi cô trong một khách sạn ở Pháp, tóc cô đã rủ xuống ngang vai thành những lọn xoăn màu nâu mềm mại.
"Không phải chỉ là mái tóc." Hắn sốt ruột nói. "Cô quá... quá... "
"Quá gì?" Cô hỏi, không cần tóm lấy khẩu súng giấu trong bốt của mình. Nếu hắn muốn giết cô, hắn đã làm thế từ mấy tháng trước rồi.
Chiến binh Mùa đông gắt lên một tiếng khó chịu, có lẽ là cử chỉ con người nhất mà cô từng thấy hắn làm.
"Cô không phải là chính mình. Steve không thích thế."
"Tôi nghĩ có lẽ là anh đã hiểu nhầm tôi... " Cô mất một giây để chọn một cái tên và quyết định, "Trung sĩ. Steve và tôi chỉ là bạn. Và tôi không hề có ý định thay đổi điều đó."
Chiến binh Mùa đông nhìn cô một lúc lâu, hình như đang đoán xem cô có nói thật không. Rồi hắn gật đầu. "Tốt. Steve muốn có ai đó luôn thật lòng với cậu ấy. Tôi không bao giờ lừa dối cậu ấy cả. Cô là điệp viên. Điệp viên quen với việc lừa dối."
Không thấy Natasha phủ nhận điều đó, hắn có vẻ hài lòng. Hắn bước về phía cửa, bàn tay lành lặn ngập ngừng một chút trên nắm đấm cửa. "Tên tôi là James." Hắn nói rồi bỏ đi.
***
"Lillian Coleman"
"Ở phòng Kế toán? Tôi nghe nói là cô ấy đang làm việc cho Tập đoàn Stark. Chính xác là cô ấy đang làm gì thế?"
"Cô ta là kế toán viên. Cô biết điều đó mà, tuần trước cô đã nói chuyện với cô ta."
"Đúng vậy. Cô ấy làm sao?"
"Đừng gắn ghép Steve với cô ta nữa." Hắn thốt ra từng lời như thể hắn đã phải giữ chúng suốt một thời gian dài, khiến Natasha nhướng mày một chút.
"Cô ấy có gì không ổn sao?"
"Cô ta có một cái khuyên môi. Steve không thích xỏ khuyên."
"Ồ vậy sao?" Cô khoanh tay trước ngực. "Thú vị đấy. Anh ấy nói vậy với anh từ năm 1940 à? Tôi cá là có nhiều phụ nữ xỏ khuyên môi vào thời hai người lớn lên lắm."
Cái lườm mà James ném cho cô có thể hù dọa bất kì ai, nhưng Natasha chỉ thản nhiên đợi hắn trả lời: "Cô ta là kế toán viên."
"Tôi đã nghe. Vậy thì sao?"
"Kế toán viên nhạt nhẽo lắm."
"Thật sao? Anh không nghĩ là Steve cần chút buồn tẻ trong cuộc sống à?"
"Không."
Câu trả lời quá nhanh khiến cô bất ngờ... rồi một ý chợt nảy ra trong đầu cô. "À" Cô từ tốn. "Vậy anh nghĩ anh ấy cần gì?"
Hắn gượng gạo đổi chân và phải mất một giây cô mới nhận ra là cô đang ở trong một khách ở đâu đó Zagreb, bàn luận về chuyện tình duyên chỉ-có-trong-tưởng-tượng của Steve với Chiến binh Mùa đông và hắn ta đang bối rối.
"Cậu ấy cần một... ai đó... mạnh mẽ và có thể chăm sóc cậu ấy. Ai đó thấu hiểu cậu ấy." Hắn liếm môi. "Ai đó... yêu cậu ấy kể cả khi cậu ấy đau ốm và yếu ớt. Không phải vì cậu ấy... cậu ấy... là Đại úy mà bởi vì cậu ấy là Steve."
Hắn ngừng nói và Natasha nhẹ giọng kết thúc lời hắn "Ai đó giống anh."
"Không." Hắn nói.
"Không. Không phải ai đó giống anh." Cô mỉm cười. "Là anh."
James lườm cô một lần, rồi quay đi và bước ra khỏi cửa mà không nói thêm một lời nào nữa.
***
"Để tôi nói lại. Chiến binh Mùa đông thường xuyên đột nhập vào khách sạn cô ở để nói cô là một bà mối dở tệ, cho cô lời khuyên về sở thích hẹn hò của Steve, bình phẩm về đầu tóc của cô, rồi biến mất vài tuần sau đó."
"Đúng vậy."
"Đúng vậy."
"Cô đùa tôi, đúng không? Nói là cô đang đùa đi, Nat."
"Tôi không đùa đâu, Sam. Đây là chuyện kì lạ nhất từng xảy ra với tôi, mà tôi đã từng chiến đấu với bọn người ngoài hành tinh bên cạnh một á thần đó."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc trước khi Sam hỏi câu hỏi mà cô đang đợi: "Cậu ta có định giết cô không?"
"Không. Có vẻ cậu ta chỉ muốn chắc chắc rằng Steve đang được chăm sóc tốt."
"Tôi không biết nên coi việc này là đáng sợ hay đáng yêu nữa. Này, đợi đã, cô chắc cậu ta không cài máy nghe trộm vào phòng cô chứ? Tôi không muốn cậu ta nghĩ tôi - "
Natasha đảo mắt: "Đường dây an toàn. Đừng lo, cậu ta đã loại anh ra rồi. Anh không phải là mối đe dọa, cậu ta nói vậy."
Bên kia rít lên tức giận: "Cái gì cơ? Tại sao tôi lại không phải là mối đe dọa? Tôi quyến rũ này, tôi đẹp trai này,..."
"Và rất khiêm tốn nữa."
"Chính xác! Và tôi còn biết bay. Tuyệt thế còn gì?"
"Hình như đôi đánh của anh bị lỗi và anh là kẻ yếu."
"Hắn chê đôi cánh của tôi? Đùa à. Hắn chê đôi cánh của tôi - Tôi không thể tin là hắn chê đôi cánh của tôi. Chỉ là hắn ghen tị vì hắn không bay được."
"Sam," cô nói "Anh hiểu chuyện này nghĩa là sao, đúng không?"
Sam hạ hỏa nhanh chóng: "Ừ. Cậu ta sao rồi?"
"Ổn một cách đáng ngạc nhiên, tôi nghĩ vậy. Cậu ta gầy đi nhưng có vẻ không thiếu ăn. Cậu ta sạch sẽ, trông mệt mỏi nhưng khỏe mạnh, nhìn bên ngoài thì cậu ta đang tự chăm sóc mình."
"Tốt. Vậy thì tốt. Chúng ta phải nói với anh ấy, Nat. Chúng ta phải nói với Steve."
"Tôi biết. Đáng lẽ tôi đã gọi cho anh sớm hơn, nhưng... "
"Cậu ta chưa sẵn sàng."
"Đúng vậy."
"Cô nghĩ giờ cậu ta đã sẵn sàng chưa?"
"Tôi nghĩ là rồi, nhưng tôi sẽ hỏi cậu ta nghĩ sao. Cậu ta sẽ phải tự mình quyết định."
"Ừ, cô hãy làm vậy. Tôi sẽ nói chuyện với Steve, để chắn chắn anh ấy không đi tìm cô trước khi Barnes muốn gặp anh ấy."
"Cảm ơn anh, Sam."
"Tôi chỉ làm được vậy. Bảo trọng nhé."
***
Ba tuần sau James xuất hiện trong khách sạn của cô ở Cape Town. Natasha không cần phải quay lại để biết cậu ta ở đó, dù cậu không gây ra một tiếng động nào. Cô có thể cảm nhận cậu ta xuất hiện ở đằng sau cô, đột ngột và dữ dội, nhưng cô không giật mình. Chiến binh Mùa đông không còn làm cô sợ hãi nữa. Cô cũng không ngạc nhiên khi cậu chọn ngày đặc biệt này để đến thăm cô.
"Cậu ăn tối chưa?" Cô hỏi, chỉ cái bánh pizza trên bàn ăn trước mặt. "Ta có thể ăn cùng nhau."
Cậu chần chừ một chút, nhưng rồi đi vòng qua bàn ăn, ngồi đối diện cô và lẳng lặng lấy một miếng bánh. Natasha đợi một cái tên xuất hiện, nhưng cậu không nói gì, chỉ ngồi đó ăn pizza và nhìn cô.
"Anh nghĩ sao về Mark Johnson?" Một lúc sau cô hỏi.
"Cái gã sống ở bên kia phố nhà Sam?" James thản nhiên đáp. "Hắn ta là thường dân."
"Và?"
"Và hắn ngủ với một cái gối nhồi bông hình con ngựa trong phim hoạt hình."
"Hừm." Cô lẩm bẩm, giấy nụ cười tự mãn khi cắn thêm một miếng pizza. "Lũ ngựa thì làm sao chứ."
James làm mặt xấu. "Steve ghét ngựa. Từng bị dị ứng với bọn chúng."
"Được rồi, vậy còn... Catherine... Jason? Jacob? Đại loại là vậy. Sam thấy cô ấy cũng tốt."
"Sam chưa xem lịch sử trình duyệt của cô ta."
"Nhiều ngựa hơn à?"
"Nah. Mê-tan phê-ta-min."
"Chà. Sam biết chọn đấy. Biết đâu chỉ là cô ấy mê phim Breaking Bad thôi?"
James nhướng một bên mày. "Biết đâu cô ta có cả một phòng thí nghiệm dưới tầng hầm cũng nên."
"Rồi, vậy là không phải gu của Steve. Anh có biết Jason Grene không?"
Cậu đặt miếng pizza ăn dở xuống bàn và nhìn cô. "Tôi biết cô đang làm gì rồi."
"Cậu có phiền không?"
"Cô cứ hỏi đi."
Natasha chống hai khuỷu tay lên bàn rồi tựa cằm lên tay. "Sao lại là tôi?"
"Cô đang cố gắng giúp Steve."
"Sam cũng thế." Cô nhắc.
"Ừ. Nhưng Sam ở gần cậu ấy quá. Anh ta sẽ nói cho cậu ấy mất."
"Và anh biết là tôi sẽ không làm vậy."
"Ừ. Tôi thích cô."
Họ ngồi trong im lặng thêm vài phút, tiếng động duy nhất trong phòng là tiếng đồng hồ tích tắc treo trên cửa. James nhìn chằm chằm cái bàn ăn giữa bọn họ. Tóc cậu ta đã cắt ngắn, nhưng không được cân lắm nên cô đoán là cậu tự cắt. Cậu ta mặc áo khoác da màu đen bên ngoài một cái áo xanh lá đậm và quần jeans. Hình như sáng nay cậu ta đã tắm và cạo râu. Không có gì ở cậu khiến cô nhớ về Chiến binh Mùa đông.
"Sao hôm nay anh lại đến đây, James?" Natasha nhẹ nhàng hỏi. Cậu ngước mắt lên, sự trống trải trong đôi mắt đã thay thế bằng vẻ quyết tâm còn ngập ngừng, như thể cậu lo lắng về những việc sắp làm nhưng biết rằng cậu phải làm. "Hôm nay là tròn một năm. Kể từ dự án Insight."
Cô gật đầu, ra hiệu cho cậu tiếp tục.
"Có những chuyện tôi phải tự xử lí. Tôi phải... tôi phải tìm lại bản thân."
"Và anh đã làm được chưa?"
"Tôi nhớ... hầu hết mọi chuyện. Những chuyện tôi đã làm khi tôi là của bọn chúng - Tôi... " cậu dừng lại để hít một hơi thật sâu. "Tôi nhớ Brooklyn. Gia đinh tôi. Cuộc chiến. Steve."
"Anh ấy vẫn đang đi tìm cậu." Natasha nói khi thấy cậu không nói gì thêm.
"Tôi biết." cậu hạ ánh mắt, có quá nhiều thứ cảm xúc rõ rệt trong đôi mắt dó, quá nhiều đau đớn và buồn khổ và tuyệt vọng, thật khó để quay đi. Nhưng đây là điều tốt. Cô biết vậy vì cậu không gắng che giấu nó. "Nhưng tôi không thể. Tôi không thể nhìn vào mắt cậu ấy, sau khi... Sau khi."
"Vậy còn bây giờ?"
Cậu hít một hơi thật dài nữa. "Đến lúc rồi."
"Ừ." Cô mìm cười với cậu. "Đến lúc rồi."
***
Hai mươi sáu tiếng sau họ đến được nhà Sam. James không nói một lời nào kể từ lúc rời sân bay, Natasha cũng không ép cậu. Họ ngồi trong xe trước cửa nhà Sam, chỉ hít thở và chờ đợi. James nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man, không nhích người để bước ra khỏi xe.
"Tôi vẫn đang phân vân nên nói gì với cậu ấy?" cậu cất lời khi sự im lặng kéo dài quá lâu. "'Xin lỗi cậu' thì quá ít, còn 'Tớ nhớ cậu' thì không đủ."
"Nhưng ít ra đó cũng là một khởi đầu tốt." cô nói nhẹ nhàng.
"Ừ. Có lẽ vậy." Cậu quay lại và mỉm cười với cô - đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười, dù nó không ăn nhập với đôi mắt buồn của cậu, nhưng cô thấy ấm áp trong lòng. "Cảm ơn cô. Vì tất cả."
Natasha gật đầu. "Giờ đi gặp anh ấy đi." Cô liếc nhìn qua vai cậu - Sam đã mở cửa ra vào và đang ngó đầu ra ngoài. "Anh sẽ làm tốt thôi."
Cậu hít một hơi dài cuối nữa để sẵn sàng, và khi cô bước ra khỏi xe, cậu đi theo, cũng vừa đúng lúc Steve bước qua Sam. Họ đứng yên khi nhìn thấy nhau, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ vai James để cậu tiến lên một bước nữa, một bước nữa, và một bước nữa.
Hai người gặp nhau ở giữa bãi cỏ trước nhà.
Steve mở miệng, rồi ngậm lại, rồi lại mở miệng. Cả triệu cảm xúc lướt qua khuôn mặt anh chỉ trong một tích tắc và cô khá chắc hai mắt anh đang ướt.
"Bucky à?" Cuối cùng anh cũng cất lời.
"Ừ. Tớ đây."
Từ chỗ của mình, Natasha không thể nhìn thấy khuôn mặt của James lúc này, nhưng cô có thể nghe thấy nụ cười trong giọng cậu.
"Thật... vui khi được gặp cậu."
"Steve, tớ... tớ xin lỗi. Vì tất cả."
"Tớ cũng vậy, Buck à."
"Tớ nghĩ nói với cậu là tớ nhớ cậu nghe thật ngớ ngẩn và sến súa, nhưng Natasha bảo đó là một khởi đầu tốt, nên là. Tớ. Nhớ cậu."
Tiếng nghẹn ngào phát ra từ Steve nghe giống như anh đang cười hoặc đang khóc, hoặc có lẽ là cả hai, rồi anh đưa tay ra và kéo cậu bạn thân mất tích bấy lâu này vào ôm xiết thật chặt. Natasha căng thẳng mất một lúc, nhưng James co vẻ không ngạc nhiên lắm, cứ để anh ôm như vậy. Một giây sau, cậu vòng hai tay ra ôm lấy người Steve.
"Cậu có nghĩ là chúng mình có thể... bắt đầu lại được không?" cậu lẩm bẩm vào vai anh.
"Có chứ, như vậy... như vậy thì thật tuyệt vời." Steve trả lời và, đúng, chắc chắc kia là một giọt nước mắt đang lăn dài xuống má anh.
"Được rồi. Vậy. Chào cậu. Tớ chưa chết."
Steve cười toe toét làm mặt anh trông như sắp nứt ra làm hai. Natasha phải cố gắng để không nắm lấy và xiết chặt tay Sam khi nghe Steve đáp, "Chào cậu. Tớ cũng thế."
Họ cùng đứng trong im lặng, không ai biết nên nói hay họ có muốn nói gì không. Không ai muốn phá vỡ khoảnh khắc này.
Khi Sam bước quanh Steve và James để quàng một tay lên hai vai cô, cô không phủi nó đi, chỉ mìm cười, "Về chuyện kia... " anh nói nhỏ.
"Họ sẽ tự hiểu ra thôi." cô đáp, nhìn James rúc mặt vào hõm cổ Steve.
Họ hiểu.
~~End~~
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)







